Thi đỗ vào một trường đại học, tôi lên Hà Nội trong sự háo hức rồi ngỡ ngàng, lạ lẫm. Ở nơi xa lạ ấy, tôi không quen ai cả, bố mẹ thì lo lắng cho đứa con gái bé bỏng không nơi nương tựa giữa chốn thành thị.
Tôi vào kí túc xá, nơi được coi là an toàn nhất nhưng cũng không thể không lo lắng vì quá đông người mà đặc biết là con gái thì dễ ích kỉ, ghen tị rồi bài trừ nhau. Song ở đây, tôi lại rất thân với một chị, chị Thủy.Ban đầu, chị ấy hơi ít nói, sống hơi nội tâm nhưng khi chơi thân rồi mới biết chị rất nhiệt tình và biết quan tâm, chị chỉ bảo cho tôi rất nhiều điều. Nhưng điều ấn tương với tôi nhất trong lần đầu tiên gặp lại là bố chị. Bác ấy là một bác sĩ nha khoa, cực kì dễ gần và dễ nói chuyện, mặc dù chị đã ở trên này được 1 năm nhưng bác vẫn luôn thường xuyên lên thăm chị, mỗi năm 3 lần gì đó. Bác quan tâm hỏi han từng người trong phòng rồi sửa cho chị em tôi những vật dụng bị hỏng như quạt điện, ổ điện, máy bơm nước…
Tất cả mọi người đều rất yêu quý bác và ngưỡng mộ chị thủy. Nhưng rồi, đợt này, lẽ ra là ngày bác vẫn lên thăm như mọi khi thì bác lại không nên thăm nữa. Tôi cũng ngại không hỏi chị. Một thời gian sau, tôi thường xuyên thấy chị Thủy thất thần, lại nhiều lúc hay vui buồn khó nói mà lại hay thấy chị hỏi về các bệnh viện và phòng khám nổi tiếng. Hôm ấy, bất chợt, tôi đi về lúc chị đang nói chuyện ở ngoài cửa phòng, nghe đâu thấy chị bảo bố giữ gìn sức khỏe, tôi thấy lo lắng, ngân nga ngồi gần hỏi chị thì lúc ấy, chị đã khóc, chị kể lại rằng trước đây mấy tháng, bố chị tự nhiên thấy khó ăn, người thì mệt mỏi mà cân nặng thì giảm đáng kể mặc dù không hề có ý định giảm cân, cùng với đó là da vàng lên, thậm chí trong mắt cũng hơi hơi vàng và thỉnh thoảng là những cơn đau bụng nhẹ. Là bác sĩ lên có lẽ bố chị đã cảm thấy là liền đi kiểm tra tổng thể. Kết quả là bác sĩ chuẩn đoán bố chị bị ung thư gan ở giai đoạn đầu. Bác sĩ nói may là phát hiện ra sớm nên cần chữa trị ngay nếu không thì khi để caccs khối u phát triển đến giai đoạn di căn sẽ rất khó nói trước điều gì xảy ra. Tuy vậy thôi nhưng đối với gia đình chị hay ngay cả bố chị làm sao có thể chấp nhận sự thật này. Một bác sĩ cũng không tránh khỏi căn bệnh quái ác. Không khí lo lắng, buồn đau bao chum khắp căn phòng. Mấy hôm nữa thì bố chị lên hà nội khám tổng quát, vì dù sao bệnh viện tuyến tỉnh cũng khuyên lên đến bệnh viện tuyến trên để chữa trị.
Mấy ngày sau đó thì bố chị lên thất, tôi cùng chị ra đón bác tới bệnh viên Nhiệt đớ trung ương, một trong những bệnh viện hàng đầu điều trị về gan. Thực sự nhìn thấy bác mà tôi thấy buồn quá, một người đàn ông khỏe mạnh mà giờ trông có vẻ tiều tụy nhiều quá, thấy bảo bác giảm cân mà trông mặt mũi chân tay như phù nên ấy. Thật tội nghiệp. Ở đây, bác sĩ cũng chuẩn đoán như ở bệnh viện tuyến tỉnh. Song bác sĩ đưa ra một phương án tốt là trước hết sẽ dùng thuốc theo chỉ dẫn và đến khám lại tổng thể sau 3 tháng. Điêu mà tôi thấy lạ là bác sĩ không hề đưa đơn thuốc tây mà lại là một đơn thuốc đông y và trong đó có ghi tới cái tên tôi chưa nghe bao giờ “Xáo tam phân”. Theo như bác sĩ nói thì Xáo tam phân là một cây thuốc nam. Nó thường được gọi với một số tên khác như Đơn Diệp Đằng Thích, cây rễ mọi, cây rễ lạ, cây thần dược, cây thần xạ… Được coi như loại dược, có vỏ màu nâu vàng, xáo tam phân có tác dụng rất mạnh trong việc ngăn chặn, điều trị tiêu diệt tế bào ung thư gan, hỗ trợ tăng cường chức năng gan, thanh nhiệt cơ thể, giải độc gan…
Do để tốt cho việc điều trị nên bác ở trọ ngay cạnh kí túc xá cúa chúng tôi. Chị Thủy thì chuyển ra cho tiện chăm sóc bác còn tôi thì mỗi ngày lại hai lần sang bên ấy thăm bác. Theo như tìm hiểu, chị Thủy đặt hàng onl qua công ty TNHH gấu trúc đỏ ở trong TP Hồ Chí Minh. Do bác bị bệnh cũng không nặng lắm nên chỉ sử dùng 100g,sắc thành hai lần trong ngày, và uống hết trong ngày. Nhiều lúc tới thăm bác cho bác đỡ buồn, bác lại trêu tôi, cháu có uống không, bây giờ bác uống thuốc mà như uống nước hàng ngày ấy. Cũng đúng thôi, bác phải uống nước Xáo tam phân thay cho nước thường mà. Thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, thế rồi ngày nào cũng đều đặn, chị thủy sắc thuốc cho bác mỗi sáng rồi mới đi học, có hôm do bận học nên bác phải tự sắc rồi uống đều đặn. Chị nghiêm lắm lại lo cho bố nên lúc đầu mỗi lần bác mà định lười không uống là chị lại buồn, lại chiến tranh lạnh. Bác sợ thế nên dường như thành thói quen tự nhủ bản thân không đẻ con cái lo lắng, bác uống thuốc đều đặn lắm. Dần dần, thấy bác có vẻ khỏe mạnh, giàu sức sống hơn, lại lạc quan yêu đời càng làm bác tươi trẻ,không còn vàng vọt như trước nữa, cân nặng cũng bắt đầu tăng. ba tháng sau, tới ngày tái khám, chúng tôi vẫn đưa bác tới để kiểm tra lại các chỉ số khác… Kết quả quả đúng như mong muốn, bệnh tình của bác đã thuyên giảm nhiều. Bác sĩ bảo bác vẫn hãy cứ giữ cách điều trị này cho tới lấn kiểm tra tiếp theo.
Do ở trên này có hơi bất tiện nên bác quyết định về quê để dễ bề có người chăm sóc, cũng đỡ cho chị. Chị Thủy cũng đồng ý. Chị và bác, ngay cả tôi nữa luôn thầm cảm ơn Xáo tam phân, cảm ơn công ty Gấu trúc đỏ đã mang đến phương thuốc chữa trị này. Ước gì có nhiều người biết đến nó hơn….