Nội ơi! Hãy mạnh khỏe nhé

Bố mẹ mất sớm trong một tai nạn giao thông. Những kí ức của tôi với bố ẹm dần trở nên mờ nhạt, tuổi thơ của tôi gắn liền với hình ảnh nội tôi.

Từ ngày tôi còn bé tí, tôi đã ở với bà nội rồi, nội chăm tôi từ cái ăn cái mặc, từ đầu tóc tới chân tay. Thương tôi côi cút từ nhỏ nên dường như tôi là đứa cháu được nội cưng chiều nhất. Tôi lớn lên trong sự dạy dỗ và những câu chuyện của nội.

Trước kia, khi tôi còn nhỏ, nội bán đồ ăn vặt cho bọn trẻ cùng trường. Mỗi sáng, nội dắt tôi đi học và sau đó ngồi ở cổng trường bán đồ ăn vặt. Chờ tôi học xong, nội lại dắt tôi về. Cuộc sống cứ như thế trôi qua, nội vừa chăm sóc tôi lại vừa kiếm được tiền nuôi 2 bà cháu. Tôi lớn dần lên nhưng cũng là lúc mội ngày một già đi, mà tuổi già như trái chín cây. Đến hè năm lớp 11, nội tôi ngã bệnh, lúc ấy, các bác khuyên nội nên nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già thôi. Nhưng nội kêu chán không chịu được khi ngồi một chỗ. Nhưng các bác gang quá nên nội đành nghe theo, đành nghỉ bán hàng dong và ở nhà với mảnh vườn nhỏ của 2 bà cháu. Đợt ấy, nội chỉ bệnh nhẹ thôi nên các bác cũng chỉ đến thăm và chăm sóc nội mấy hôm là nội đã khỏe lại. Cũng chỉ nghĩ là do tuổi già mà nội lại làm việc vất vả chăm sóc cháu nên suy nhược, chỉ cần tĩnh dưỡng lại là khỏe và nhắc nhở tôi yêu thương nội vào, vì nội thương tôi lắm ấy. Biết nội vất vả, tôi càng yêu nội và quan tâm nội hơn. Nhưng rồi, một thời gian sau, tôi hay thấy nội kêu mệt mỏi hơn, mắt còn kém đi nữa, nhiều lúc toàn thân khó chịu như đầy bụng vậy. Điều nhận ra rõ nhất ở nội là nội gầy đi trông thấy. Một hôm, tôi đi học về thì thấy nội ngất ở trong nhà. Hoảng quá, tôi toan gọi hàng xóm sang đưa nội đi viện. Theo như xét nghiệm của bác sĩ, nội đã bị bệnh tiểu đường, và những điều mà tôi thấy chính là biểu hiện của tiểu đường týp 1 đặc trưng bởi thiếu sản sinh insulin. Nhưng do hiểu biết còn ít nên tôi không phát hiện ra. Đã nghèo sẵn giờ nội lại còn bệnh, tôi thì nhỏ chưa làm được gì, tiền thuốc thang cho nội tất cả là do các bác lo. Nội được kê một đống đơn thuốc gì gì đó mà tôi cũng không rõ, chỉ biết là nội không phải nằm viện nhưng mà mỗi ngày vào buổi chiều lại có bác sĩ đến tiêm cho nội. Sợ tôi lo sao mà nội cứ cười bảo nôi không sao đâu còn khỏe lắm. Nhưng sau mỗi bữa ăn thấy nội uống đầy loại thuốc rồi mỗi lần bác sĩ châm kiêm tiêm vào người nội là tôi lại ứa nước mắt. Trên tay, trên bụng rồi bắp chân nội toàn là những vết kiêm tiêm. Tôi thương nội lắm nhưng tôi biết làm gì đâu khi còn nhỏ thế này.

Do nội bệnh nên các bác tìm mọi cách chữa trị. Một thời gian sau thì bác cả được một người bạn giới thiệu cho một loại thuốc là Xáo tam phân mua qua công ty TNHH Gấu Trúc Đỏ. Đó như là một bài thuốc đông y, là một loại thảo mộc. Điều đặc biệt dễ nhận thấy ở Xáo tam phân đó là rễ cây mùi thơm, khi đốt thì càng thơm hơn nữa, hương thơm ngào ngạt rất dễ chịu. Bên ngoài vỏ và trong ruột màu vàng vỏ cây có một lớp nhung mịn.Mà loại thuốc ấy cũng rất dễ dùng, tôi chỉ cần sắc lên cho nội uống là được, không cần tiêm đau đớn như trước nữa. Vậy là cứ đều đều, ngày hai lần tôi sắc thuốc cho nội uống. nội bảo nội thích như này lắm, không còn đau như khi bị tiêm. Còn tôi, tôi thấy vui lắm vì đã làm được một việc nhỏ giúp nội.

xao tam phan

Sau một tháng, tôi cùng bác lại đưa nội đi kiểm tra theo như giấy hẹn của bác sĩ. Lúc này, theo như kết quả xét nghiệm, bác sĩ cũng hơi bất ngờ về đường huyết của nội, từ 180 mg/lit giờ chỉ còn 120 mg/lit, một sự thay đổi đáng bất ngờ, nên từ giờ, nội không phải uống thêm bất kì loại thuốc nào nữa và cũng không phải tiêm gì nữa cả. Cả nhà tôi rất vui vì nội dần khỏi bệnh, thầm cảm ơn loại thuốc thần kì ấy và tôi cũng vậy, nhờ nó mà tôi có thể chăm sóc nội, giúp nội phần nào qua việc sắc thuốc.

Comments

comments

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *